http://nguoitinhuu.com/sachtruyen/PadrePio/header.jpg

Chương X

NGƯỜI DÂN

II

Trong một ngày hè nóng bức, một vài linh mục đang chuyện tṛ với nhau về vấn đề bài giảng.

Một vị cao giọng, "Tôi nghĩ là cần phải dọa nạt trên ṭa giảng về sự trừng phạt của Thiên Chúa, để lay chuyển người tín hữu thời nay về sự suy đồi luân lư và tôn giáo."

Cha Piô ngồi ở băng ghế bên cạnh họ. Bỗng dưng ngài vung chân lên, và nói lớn: "Đừng nói nữa! Phải chấm dứt việc la hét và dọa nạt trên toà giảng. Thiên Chúa không chỉ có sự công bằng mà trên tất cả Người c̣n có ḷng thương xót. Thiên Chúa là t́nh yêu!" Các linh mục trố mắt nh́n ngài không nói lời nào.

Có người lên tiếng, "Dĩ nhiên là vậy, thưa cha. Chúng con không muốn nói ǵ khác về Thiên Chúa."

Cha Piô nh́n họ một cách nghiêm trọng, có vẻ hoảng hốt. Bỗng dưng ngài mỉm cười. "Hôm nay trời quá đẹp để có những ư nghĩ nghiêm trang như vậy." Họ nh́n nhau và cười yếu ớt.

Cha Piô lên tiếng, "Để tôi kể cho các cha nghe câu chuyện tôi nghe được sáng hôm nay. Ở trạm xe lửa Naples có một vị linh mục già và một nông dân cùng lên một chuyến xe. Khi xe dừng ở trạm kế tới, trong toa của họ đầy khói khiến người nông dân ho sặc sụa. Giữa những tiếng ho, ông hỏi, 'Bây giờ chúng ta đi đâu?' Vị linh mục nói: 'Xuống hỏa ngục!' Người nông dân cũng không kém, ông trả lời, 'Cũng không sao, con có vé khứ hồi mà'."

Các tu sĩ phá lên cười thành tiếng, và Cha Piô đứng dậy từ giă trong khi họ vỗ đùi, lắc đầu khoái trá với câu chuyện.

Ngài ra khỏi khu vườn. Hôm nay là ngày bầu cử, và một cảnh sát viên đang đợi để đưa ngài đến pḥng phiếu. Cha Piô cám ơn hai cảnh sát viên đă giúp ngài bước lên xe. Chiếc xe đi thật chậm dọc theo con đường chật ních người ở hai bên. Một số người tràn đến hai bên hông xe, một số khác đi ngay phía trước xe trong khi nhiều người khác ùa theo sau xe. Không thể nào đi nhanh được, chiếc xe di chuyển chậm chạp trên đường. Thỉnh thoảng người ta thấy Cha Piô giơ tay lên như chào hỏi.

Sau khi ngài bỏ phiếu, mọi người lại tuốn đến với ngài. Thay v́ nhường lối cho ngài đi, họ vây quanh ngài, vui sướng được thấy ngài và muốn nghe ngài nói. Ngài kiên nhẫn và mỉm cười, và chúc lành cho họ. Các phụ nữ cố để hôn lấy áo ḍng của ngài; các người trẻ muốn chạm đến ngài; quư ông th́ giở nón chào và nh́n ngài một cách kính sợ.

Măi một lát sau ngài mới ra đến đường phố, cũng lại bị vây quanh bởi lớp lớp dân chúng. Khi xe đi qua San Giovanni Rotondo, nhiều người đă tung hoa vào xe.

Cha Piô yêu cầu tài xế dừng xe tại nhà của một người cháu tên Pia, trên đường Capuchins. Ngài muốn ghé thăm người anh đang đau yếu của ngài. Ông Michael hiện đang nằm liệt giường trong nhiều năm.

"Rất mừng để được gặp em," ông Michael nói với Cha Piô.

Cha Piô ngồi xuống bên giường và t́m cách khích lệ ông nhưng thực sự th́ ông Michael đă quá già và bệnh hoạn. Cha Piô có thể thấy ông không c̣n sống bao lâu nữa, và ngài miễn cưỡng từ giă ông.

Từ nhà Pia chiếc xe đi một ṿng quanh Nhà Chữa Trị Người Đau Khổ để Cha Piô có thể nh́n thấy những tiến triển của các khu vực mới xây cất thêm. Các bệnh nhân và nhân viên bệnh viện biết rằng đó là ngày bầu cử, và họ ngóng đợi Cha Piô đến. Sau một vài phút thăm hỏi, ngài trở về tu viện.

Kết quả cuộc bầu cử là nhiều người thuộc đảng Dân Chủ Kitô Giáo được bầu, nhưng cũng có một số đảng viên đảng Cộng Sản đắc cử. Cha Piô không màng đến chính trị, nhưng khi có người hỏi là họ phải đối xử với Cộng Sản như thế nào, ngài trả lời, "Nếu người Công Giáo trở nên Công Giáo hơn th́ sẽ không cần đến chủ nghĩa Cộng Sản."

Một đảng viên Cộng Sản đến với Cha Piô và định hỏi ngài điều ǵ.

Cha Piô ngắt lời, và nói, "Tôi có thể xem thẻ đảng viên của anh không?" Anh rút tấm thẻ ở trong túi ra và trao cho ngài.

"Cám ơn," Cha Piô trả lời và ngài xé vụn tấm thẻ. Ngài nói, "Anh không cần thẻ này ở Thiên Đàng."

"Nhưng--con cần nó để đi làm!"

Cha Piô lắc đầu. "Anh không cần đến tấm thẻ ấy làm ǵ; và anh cũng không được những ǵ đă hứa hẹn. Hăy chấp nhận làm việc cho Thánh Phanxicô. Hăy về và chuẩn bị làm việc trong bệnh viện."

Người thanh niên trố mắt nh́n ngài, thật sững sờ. Anh muốn nói thêm điều ǵ nữa, nhưng Cha Piô đă mất hút trong đám đông.

Ngay khi Cha Piô bước vào tu viện, một thầy ḍng trao cho ngài bức điện tín của một em gái người bệnh. Ông Desiderio Magnani ở Padua, thợ lao động, bị phỏng nặng trong một tai nạn. Mặt ông hoàn toàn biến dạng một cách khủng khiếp và ông đang lên cơn sốt. T́nh trạng của ông ngày càng tệ hại và đang chờ chết.

Tối hôm ấy, ông Magnani mơ gặp Cha Piô ở bên cạnh giường. Ngài mỉm cười với ông và chúc lành cho ông. Bốn giờ sau, ông tỉnh giấc, cảm thấy đói bụng. Sau đó t́nh trạng của ông ngày càng khả quan hơn, và mặc dù không một bác sĩ nào có thể giải thích được, khi mùa hè gần qua, ông được lành lặn hoàn toàn.

Mùa hè chấm dứt dường như hơi đột ngột. Lá bỗng đổi sang mầu vàng, và chẳng bao lâu nữa các cành sẽ trơ trụi. Cha mẹ của em Maria Panisi mười một tuổi chợt biết là con ḿnh bị lao phổi. Khi em bắt đầu ho ra máu, cha mẹ em chạy chữa hết thầy thuốc này đến thầy thuốc khác. Sau cùng, Bs. Moscato của Đại Học Naples, nói với họ rằng khi trời sang thu con của họ sẽ chết.

Hai ông bà cũng là người đồng hương với Cha Piô ở Pietrelcina, và họ quyết định đến gặp ngài.

Ngài tiếp đón hai ông bà và em Maria. Ngài im lặng lắng nghe rồi nhẹ nhàng vỗ về vai em. "Con nói là con đau hả? Phổi con làm bằng thép th́ làm sao mà đau được!" Ngay lúc đó mắt em Maria ngời sáng. Em ngồi bật dậy và nh́n Cha Piô. Một điều ǵ đó đă xảy ra. Nhiều ngày trôi qua, em không c̣n ho ra máu nữa. Em hoàn toàn b́nh phục.

Trong ngày lễ Thánh Danh Maria trong tháng Chín, một đám đông rước tượng Đức Mẹ vào nhà nguyện mới của bệnh viện và đặt trên bàn thờ. Vào lúc 4 giờ 30, Cha Piô cử hành nghi thức Chầu Thánh Thể. Khi ngài sửa soạn rời bàn thờ, ngài lắc lắc ngón tay trước mặt người phụ nữ trung niên đang tựa người trên đôi nạng đứng gần bàn thờ.

Ngài hỏi, "Tại sao bà không quỳ trong khi Chầu Thánh Thể?" Không đợi bà trả lời, ngài tiếp tục đi vào pḥng thánh. Một vài người vây quanh người phụ nữ, hỏi xem bà có hiểu ngài nói ǵ không.

Bà cho biết là hiểu, mặc dù là người Bỉ, bà cũng biết nói tiếng Pháp và Ư. Nước mắt bà tuôn trào trên g̣ má. Bà phân bua, "Làm sao tôi có thể quỳ khi tôi phải dùng nạng để đi lại, hơn nữa bắp thịt đùi của tôi cứng như đá," bà thổn thức. "Đă bốn năm nay tôi không thể xử dụng đôi chân v́ tai nạn xe hơi."

Một trong những phụ nữ vây quanh lên tiếng, "Nếu Cha Piô nói 'quỳ' th́ bà phải quỳ."

Bà có vẻ bối rối nhưng một cách chậm chạp và đau đớn, bà cố gắng quỳ. Ngay lúc đó bà cảm thấy thoải mái và có thể di chuyển đôi chân. Bỗng dưng bà có thể quỳ xuống cũng như đứng lên mà không cần người đỡ. Sau đó bà thấy ḿnh có thể đi lại và một vài phút sau bà đă có thể vứt bỏ cặp nặng trong khi đám đông vỗ tay vang dội.

Người phụ nữ đi t́m Cha Piô nhưng ngài đă đi gặp các bác sĩ đến từ bệnh viện. Hàng ngày, sau buổi kinh chiều họ từ bệnh viện đến gặp ngài, vẫn mặc áo choàng trắng.

Cha Piô mỉm cười khi nh́n thấy họ. Ngài nói, "Công việc hôm nay thế nào?" Ngài đưa mắt nh́n một bác sĩ có hai thân chủ bệnh t́nh trầm trọng. Ngài hỏi, "Bệnh nhân của ông có khá không?"

Vị bác sĩ lắc đầu. "Con e rằng phải giải phẫu, và đó là điều nguy hiểm. Con đến để xin cha cầu nguyện."

Đôi mắt Cha Piô bắt đầu mở lớn và dàn dụa nước mắt. Ngài thở dài và ho, ngột ngạt v́ sự nức nở. Mọi người im lặng, và sau cùng họ đi ra ngoài để ngài một ḿnh.

Một trong những bác sĩ lên tiếng, "Thật ngoài sự hiểu biết của con người khi thấy ngài đau khổ v́ những xúc động trong tâm hồn cũng như thể xác v́ một ai đó mà ngài chưa bao giờ gặp."

Nhiều ngày khó khăn vừa xảy đến với Cha Piô. Ngài đau khổ hơn thường lệ. Ngài lo lắng cho sức khoẻ sa sút của người anh; sự buồn thảm của dân chúng mà ngài thấy trên khuôn mặt họ dường như ảnh hưởng đến ngài nặng nề hơn; và ngài cũng cảm thấy sức khỏe của ngài đang tàn tạ.

Vào ngày hôm sau Cha Mondrone gặp ngài trong khu vườn của tu viện. Họ đang bách bộ th́ bỗng dưng Cha Piô có vẻ khó khăn.

"Cha nắm lấy tay con," Cha Mondrone lên tiếng, và Cha Piô mau mắn nhận lời. "Cha trông có vẻ mệt."

Cha Piô liếc mắt nh́n ngài và nhún vai. "Chỉ mệt chút thôi." Nhưng cha dựa cả người vào cánh tay Cha Mondrone.

"Con nghĩ là hơn thế nữa."

Cha Piô dừng bước, thở dồn một cách khó khăn. Ngài thều thào, "Tôi không thể đi nổi."